Israel gai xuong rong em ai

Israel - Gai xương rồng êm ái

  •   Tô Phương Thuỷ (từ Haifa, Israel)
  •  
     

    ​Người Israel thường hay ví mình như cành xương rồng: Trông bề ngoài gai góc nhưng
    bên trong lại êm ái. Ý của họ ở đây là thế giới thường hay nhìn nhận Israel qua những
    cái gai bên ngoài là cuộc xung đột với Palestine suốt hàng thập kỷ qua, mà bỏ quên một
    xã hội Israel thanh bình, hiếu khách bên trong…

     
  •  
  • "GAI XƯƠNG RỒNG"

  •  
    ​Trước khi tới Tel Aviv, tôi đã nếm “gai xương rồng” đầu tiên là hàng rào an ninh phiền toái được dựng ngay tại cửa lên máy bay. Dù tất cả hành khách đều đã qua 2 chốt kiểm tra an ninh chặt chẽ tại sân bay Bangkok, Thái Lan nhưng điều đó chẳng khiến nhân viên an ninh nào của Israel bận tâm. Hành lý mang theo được tháo tung. Ba nhân viên Israel, với những khuôn mặt lạnh lùng, cùng tiến hành khám xét. Họ sử dụng máy dò kim loại và chất nổ, lục soát từng ngăn nhỏ nhất của túi xách, dò trên từng bộ phận quần áo và những vật dụng mang theo. Chai dầu gội đầu, các lọ thuốc được đưa vào máy đo nồng độ chất độc. Máy tính xách tay, máy ảnh, máy ghi âm đều được đưa vào các máy soi và bật thử kiểm tra xem có phải là thiét bị kích nổ hay không. Điều an ủi duy nhất là việc kiểm tra khắt khe này được tiến hành đối với tất cả mọi hành khách, mang bất cứ quốc tịch nào. Tôi bước lên máy bay, mang theo cảm giác khó chịu về gai xương rồng.
     
    Chiếc máy bay Boeing 777 của Hãng Hàng không Israel El – Al hạ xuống sân bay Ben Gurion (Tel Aviv) vào 6h sáng. Những vị khách đến sớm, gương mặt mệt mỏi sau chuyến bay dài 12giờ, lục tục kéo ra phòng chờ làm thủ tục hải quan. Thủ tục kiểm tra khá đơn giản. Cũng có thể do nó đã quá phức tạp ở vòng ngoài. Chặng đường 100 Km từ Tel Aviv về Haifa nơi đặt trụ sở Trung tâm Hợp tác quốc tế, Bộ Ngoại giao Israel - thật dài đối với một kẻ đã quá mệt như tôi. Nhìn ra ngoài cửa xe, đâu cũng là một khung cảnh giống nhau với những bụi cây lúp xúp và đất đai cằn cỗi. Lối kiến trúc đâu cũng là những toà nhà bằng đá cùng màu trắng bạc, cao không quá hai tầng, chen chân trên những ngọn đồi nhấp nhô. Tô điểm trên đường chỉ là một vài khu nhà kính, trồng rau, chuối và các cây ăn quả khác. Tổng diện tích Israel chỉ chừng 28.000 km2, nhưng toạ lạc trên một địa hình chẳng mấy ưu đãi cho con người. Có tới 60% diện tích Israel là sa mạc, 40% còn lại đa phần cũng chỉ là núi đá vôi và đất đai cằn cỗi. Vậy mà chỉ dựa vào các kỹ thuật nông nghiệp - được đánh giá tiên tiến nhất thế giới – Israel không những đảm bảo an ninh lương thực, mà còn xuất khẩu ra bên ngoài. Gai xương rồng bắt đầu bớt làm tôi khó chịu.
     
     
  • THÂN THIỆN

  •  

    ​Haifa đón tôi bằng ánh nắng vàng rực rỡ cuối xuân và làn không khí trong lành của thành phố biển. Đây là thành phố miền bắc, lớn thứ 3 tại Israel, sau Jerusalem và Tel Aviv, với dân số chừng 300.000 người. Trái hẳn với những gương mặt lạnh lùng mà tôi đã gặp tại sân ​bay, Marta Ben-Itzhak, người quản lý trung tâm MASHAV tại Haifa, và các nhân viên đón chúng tôi với nụ cười rạng rỡ và thái độ thân thiện nhất. Israel là đất nước của di dân, nên hầu hết nhân viên tại trung Tâm đều mang quốc tịch khác trước khi nhập quốc tịch Israel. Đông nhất tại Israel là cộng đồng người đến từ Đông Âu, trong đó người Nga chiếm tới 30% dân số. Có lẽ, chính đặc tính này đã hình thành nên tính cách mến khách và thân thiện của người Israel.

     

     
    ​Trước chuyến đi, Đại sứ Israel tại Hà Nội Effie Ben Matityau cho tôi hay, người Israel thường thích nói to, hay tranh luận và bảo vệ quan điểm của mình tới cùng. Đừng ngại nếu bạn thấy hai người khoa chân múa tay và nói oang oang ngoài phố. Đó là cách nói chuyện của người Israel, ông cười. Theo lời ông, chẳng có gì dễ bằng kết bạn với người Israel, vì chỉ cần ra ngồi quán cà phê, tức khắc sẽ có người đến bắt chuyện với bạn. Tôi không cần phải tới quán cà phê để kiểm chứng, bởi những người dân địa phương thường dừng lại chào và bắt chuyện với tôi trên đường. Erik Friedman là một người như thế. Tôi gặp Erik khi đang thả bộ ngắm cảnh tại Haifa. Câu chuyện thêm phần rôm rả, khi Erik biết tôi đến từ Việt Nam. Hoá ra, anh vừa thực hiện chuyến đi tới Đông Nam Á và có mặt tại Việt Nam trong 3 tháng. Theo lời Erik, đàn ông Israel không có thói quen tụ tập tại quán bar sau giờ làm việc, trừ những ngày cuối tuần. Hầu hết đều trở về nhà, giúp đỡ vợ những công việc gia đình, xem tivi, đọc sách và đi ngủ. Làm việc quên giờ giấc cũng là một đặc tính nữa của người Israel. Chắt chiu trong cuộc sống thường ngày, nhưng bù lại họ có niềm đam mê du lịch. Chả thế mà người Israel được xem là dân tộc đi du lịch nhiều nhất thế giới. Chị Dung - một cô dâu Việt tại Haifa – cho tôi hay, mẹ chồng chị một năm đi du ngoạn nước ngoài ít nhất 2 lần, còn trong nước thì hầu như tháng nào cũng đi.
  • SỐNG CHUNG VỚI NỖI SỢ ĐÁNH BOM CẢM TỬ

  •  

    ​Xã hội Israel có những điều rất thú vị. Chẳng Hạn, cả thế giới bắt đầu làm việc vào ngày thứ 2, riêng Israel một tuần mới được đánh dấu từ ngày chủ nhật. Các công sở, cửa hàng, trường học đều mở cửa vào ngày mà người dân khắp thế giới đang vui chơi. Dòng máu Do thái được quan niệm duy trì và gìn giữ qua người mẹ, chứ không phải là người cha. Nếu một phụ nữ Do Thái lấy chồng ngoại đạo, con của họ được mặc nhiên công nhận là gốc Do Thái. Nhưng nếu một người đàn ông Do thái lấy vợ ngoại đạo, con của họ sẽ phải chờ tới 18 tuổi và xin cải đạo Do thái mới được gia nhập cộng đồng. Có lẽ vì lý do này, luật pháp Israel quy định con gái đủ 17 tuổi mới được kết hôn, nhưng không hề có quy định tuổi cho nam, bà Brachas- chuyên gia tâm lý trẻ em cười.

    Trái với những gì tôi mong đợi được thấy, không hề có cảnh các nhân viên an ninh vác súng đi tuần tra đêm đêm trên các đường phố. Đường phố Israel vắng lặng và bình yên. Dấu hiệu duy nhất khiến tôi cảm nhận đang trong điểm nóng thế giới là sự hiện diện của lực lượng bảo vệ, với khẩu súng lấp ló, trước mỗi cửa hiệu, trung tâm mua sắm. Tại những trung tâm lớn, có hẳn một cửa an ninh được thiết lập nghiêm ngặt như tại các sân bay quốc tế lớn. Trước khi vào siêu thị, việc đầu tiên khách hàng phải làm là tự nguyện mở túi xách để kiểm tra an ninh. Một điều ngạc nhiên là không có bất cứ dấu hiện phàn nàn nào từ người dân Israel về những thủ tục này. Có lẽ, họ hiểu đó là sự an toàn của chính bản thân. Các vụ tấn công cảm tử từng gieo rắc nỗi kinh hoàng tại thành phố Haifa. Rất nhiều bia tưởng niệm được dựng tại thành phố, để tưởng nhớ các nạn nhân. Trẻ em Israel thường được cha mẹ sắm di động ngay từ khi còn nhỏ để họ có thể kiểm tra con mình có đang ở nơi an toàn hay không. Người dân Haifa đã học được cách sống chung với nỗi sợ đánh bom liều chết, vì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn theo cách nói lạc quan của Erik.

    Gắn liền với địa danh đã sản sinh ra ba tôn giáo lớn của thế giới: Do Thái giáo, Thiên Chúa giáo và Hồi giáo, miền đất thánh Israel từ hàng nghìn năm nay luôn là lý do khởi phát các cuộc chiến tranh tôn giáo. Ý thức rõ về định kiến của thế giới với dân tộc Israel. Yehoshua hướng dẫn viên cho phái đoàn phóng viên quốc tế - không bỏ phí giây phút nào để giảng giải về các truyền thuyết, hay các câu truyện lịch sử liên quan tới địa danh tại Israel. Mỗi hòn sỏi, mỗi viên đá tại Israel đều có thể kể cho các bạn nghe một câu chuyện huyền thoại, Yehoshua tự hào nhắc đi nhắc lại.

  • JERUSALEM - MIỀN ĐẤT THÁNH CỦA CÁC VỊ THÁNH

  •  

    ​Hành trình của MASHAV đưa chúng tôi tới hàng loạt những địa danh lịch sử tại Israel” Cao nguyên Golan, nơi diễn ra các cuộc chiến ác liệt 6 ngày năm 1967, giúp Israel vẽ lại đường biên giới như hiện nay; dòng sông Jordan, nơi chúa Jesus lần đầu được rửa tội, Jerusalem, Tel Aviv. Các bạn đang đi trên chính con đường mà khoảng 1.000 năm trước, những đoàn quân Thập tự chinh đã đi qua để chinh phục Jerusalem, Yehoshua thuyết minh khi chúng tôi bắt đầu tới miền đất thánh của các vị thánh.

    Thành phố Jerusalem toạ lạc trên một đỉnh núi. Về đêm, khi nhìn từ dưới chân núi, Jerusalem lung linh ánh đèn như toả ra một vầng hào quan của ánh sáng - huyền ảo như những giá trị tôn giáo linh thiêng mà nó đang bao bọc. Người Israel luôn tự hào bởi là đất nước có nhiều di tích, bảo tàng và nhà thờ nhất trên thế giới. Ba trong số những di tích nổi tiếng nhất tại Jerusalem là đỉnh Olives (Mount of Olives), bức tường than khóc (Wailing wall) và nhà thờ Holy Seplucher được cho là nơi chúa Jesus được chôn cất và hồi sinh.

     

     

    Đỉnh Olives nằm tại khu vực phía đông của Jerusalem. Trong thời kỳ thịnh vượng của người Do thái cổ - dưới sự cai trị của vua David và Solomon - đỉnh Olives là khu vực linh thiêng, nơi các giáo sĩ cúng tế. Đây cũng là nơi chúa Jesus đã cầu nguyện lần cuối, trước khi bị tông đồ Jadah giao nộp cho người La Mã. Từ trên đỉnh Olives, có thể phóng tầm mắt bao quát khu thành cổ Jerusalem trùng điệp trong kiến trúc mái vòm của nhà thờ Hồi giáo, mái chóp nhọn của nhà thờ Thiên Chúa giáo, Tin lành, giáo hội chính thống Orthodox. Chính vì vậy, đỉnh Olives thường là nơi đầu tiên những người hành hương về Jerusalem đặt chân tới. Theo lời Yehoshua, mỗi ngày có tới hàng nghìn du khách từ khắp nơi trên thế giới đổ về Jerusalem. Vào thời điểm nền du lịch Israel khởi sắc nhất năm 2000, con số đó lên tới hàng chục nghìn người. Bức tường Than khóc (còn gọi là "Bức tường phía Tây”) là nơi linh thiêng nhất của tín đồ Do thái bức tường còn sót lại sau khi ngôi đền linh thiêng thứ 2 của người Do thái bị phá huỷ vào năm 70. Kể từ đó, người Do thái bị buộc phải sống lưu đày và cấm vào Jerusalem cho mãi tới thời kỳ Byzantine vào thế kỷ 15. Khi đó, mỗi năm, người Do thái được phép vào khu vực bức tường một lần, và khóc cho số phận đau đớn của ngôi đền cũng như của dân tộc mình.

    Theo quy định tại Israel, nữ và nam được chia làm hai đoàn với lối vào tách biệt tại những khu vực linh thiêng. Tiếng rì rầm nổi lên mỗi lúc một rõ dần, khi tôi tiến đến gần hơn tới khu vực bức tường than khóc. Những người phụ nữ Do thái đang gục đầu cầu nguyện bên bức tường. Một số cụ già vừa đọc kinh, vừa lau nước mắt. Những mẩu giấy nhỏ, ghi tâm nguyện cá nhân hay thư gửi tới chúa, được cài dày đặc trong các khe hở của bức tường. Nhà thờ Holy Sepulcher nằm cách đó không xa. Người Thiên chúa giáo, đặc biệt là các tín đồ Cơ đốc và Chính thống Hy Lạp, tin rằng đây là nơi chúa Jesus đã bị đóng đinh trên cây thập tự và được chôn cất. Không có một tấm biển nào yêu cầu đi nhẹ, nói khẽ, nhưng không khí linh thiêng bao trùm khiến tất cả các du khách, kể cả những người không theo đạo như tôi, trở nên yên lặng, thành kính.

    Trong nhà thờ còn lưu giữ phiến đá được cho là nơi Thánh Joseph đã đặt thi hài chúa Jesus trước khi khâm liệm. Theo năm tháng, phiến đá lạnh lẽo giờ đây toả ngát mùi hoa hồng do các tín đồ Thiên Chúa thường mang theo nước hoa rải trên đó. Một số đồng nghiệp theo đạo trong đoàn, lấy khăn tay trải trên tảng đá để có thể lưu lại mùi hương của chúa. Chuyến thăm của đoàn phóng viên quốc tế tới cao nguyên Golan diễn ra vào một ngày trời nắng đẹp, sau một tuần mưa gió rét. Cao nguyên Golan rực rỡ dưới ánh nắng, màu xanh bất tận của cây cỏ, những cánh đồng ôliu và những thảm hoa vàng rực. Không còn tiếng bom đạn, không còn dấu tích của chiến tranh, ngoại trừ một số hàng rào thép gai còn sót lại. Thật khó có thể tưởng tượng khung cảnh thanh bình tuyệt đẹp kia lại đã từng là trận địa ác liệt của cuộc chiến 6 ngày năm 1967 giữa Israel và các nước láng giềng Arab.

     

    Cao nguyên Golan là khu vực chiến lược đối với Israel, không phải vì vị thế quân sự, mà bởi nó nằm giữ nguồn cung cấp tới 30% nhu cầu về nước cho người dân nước này. Quá khứ chiến tranh tại nơi đây dẫu sao cũng đã qua, và điều quan trọng là chúng tôi đang được ngắm vẻ đẹp của cao nguyên Golan trong hoà bình. Khi đã trở về Việt Nam, tôi chợt nhói đau khi biết tin thành phố Tel Aviv lại có vụ đánh bom cảm tử, làm 9 người chết, hôm 18.4. Vậy là, vòng xoáy bạo lực đánh bom cảm tử - pháo kích trả đũa vẫn tiếp tục lan tràn tại Trung Đông. Những ngày sống tại Haifa, được bao bọc trong khung cảnh thanh bình, tôi như quên mất rằng rất gần kia thôi là điểm nóng chiến sự Trung Đông – nơi có những người dân chưa biết đến hoà bình. Tôi có nhiều cơ hội để hiểu hơn về cuộc sống, văn hoá và con người Israel, nhưng lại lãng quên đi những chiếc “gai xương rồng” đang nhổ bỏ vẫn còn tồn tại…